Nguyễn Triều Anh Tâm

giọt nước mắt của mặt trời



giọt nước mắt của mặt trời
    đốt thiêu vùng kỷ niệm
    ta đi thoáng qua đời
    cõi phù du nguy hiểm

    thành phố ba triệu người
    giờ nghĩa trang hoang vắng
    mùa đông lạnh chơi vơi
    giới nghiêm đeo khăn trắng!

    những đám tang lặng lẽ
    không một người tiển đưa
    khóc chi cũng bằng thừa
    cả địa cầu buồn tẻ.

    con vi trùng đăng quang
    đang hoành hành thảm khốc
    ta nhìn đời đơn độc
    nhìn em thấy ngỡ ngàng.

    mặt đất nầy quá nhỏ
    những nấm mộ tràn đầy
    em một lần qua đó
    đặt cánh hoa cho ai?

    ta chờ mùa xuân đến
    uống ly rượu ấm lòng
    con thuyền xuôi trên bến
    chở em qua mấy sông?

        ©nguyễntriềuanhtâm
         adelaide mùa đông tháng tám 2020

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 26 tháng 8 năm 2020

Bình luận về Bài thơ "giọt nước mắt của mặt trời"